Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

QUAN NIỆM


CHƯƠNG QUAN NIỆM
1. Tỷ phú không thể mua được một quan niệm tốt. Có được một quan niệm tốt có thể trở thành tỷ phú.
2. Một tin nhắn từ bên đây trái đất chuyển đến bên kia trái đất chỉ mất 0.05 giây. Nhưng một quan niệm từ não bên ngoài vào đến não bên trong đôi khi phải mất 1 năm, 3 năm thậm chí đến 15 năm.
3. Muốn thay đổi vận mệnh trước hết phải thay đổi quan niệm.
4. Sự khác biệt thành bại trong cuộc đời chỉ ở một quan niệm.
5. Sự chênh lệch giữa giàu và nghèo chỉ khác nhau ở quan niệm.
6. Những ai tính toán cái trước mắt sẽ mất đi tương lai.
7. quan niệm cũ hay mới có nghĩa là ta có chấp nhận những sự vật mới hay không.
8. quan niệm của một người rất khó thay đổi. Muốn thay đổi quan niệm cần phải có môi trường ảnh hưởng.
9. Chúng ta không phải không có cơ hội tốt, mà chúng ta không có quan niệm tốt.
10. Cuộc đời một người muốn có hạnh phúc, phải có khả năng dự biết được tương lai.
11. Đời người đau khổ nhất là:
      A. Không học thầy tốt.
      B. Không chơi bạn tốt.
      C. Không nắm bắt cơ hội tốt.
12. Mắt thấy tai nghe thay đổi cuộc đời; vô tri vô giác hư mất cuộc đời.
13. Hai túi trống rỗng không thể ngăn cản tương lai của bạn. Đầu óc trống rỗng sẽ khiến bạn nghèo nàn vĩnh viễn.
14. Não bộ chúng ta có thể lão hóa nhưng quan niệm chúng ta không thể bị lạc hậu.
15. Nổ lực nhất định có kết quả, nhưng không nhất định là kết quả tốt.
16. Một người mà không thể quên đi sự vô tri của quá khứ, sẽ không thể bước vào cung điện của sự khôn ngoan.
17. Người không lo xa cũng phải toan gần.
18. Có cách suy nghỉ thế nào thì có tương lai thế đó; có cách suy nghỉ thế nào thì có cuộc sống thế đó.
19. Con người luôn luôn đem cái đã biết để phán đoán những sự vật chưa biết. Con người luôn luôn đem sự suy luận sai lầm làm kết luận đúng đắn.

NIỀM TIN


CHƯƠNG NIỀM TIN
1. Điều mà niềm tin thấy được là ánh sáng, điều mà hoài nghi thấy được là bóng tối. Điều mà niềm tin thấy được là con đường, điều mà hoài nghi thấy được là khó khăn.
2. Biết thì không có sức mạnh, tin tưởng mới có sức mạnh.
3. Người dễ có niềm tin sẽ dễ thành công hơn người khó có niềm.
4. Niềm tin là sự khởi đầu của thành công; kiên trì là điểm kết của thành công.
5. Điều đáng buồn nhất trên đời là có mắt mà không biết nhìn, có tai mà không biết nghe.
6. Chỉ cần bạn có niềm tin, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện.
7. Hoài nghi đương nhiên có thể, nhưng tìm câu trả lời còn quan trọng hơn.
8. Bạn nhất định phải có niềm tin rằng bạn là người có một không hai trên đời này, bạn nhất định sẽ thành công.
9. Người khác có thể thành công, tại sao tôi không thể thành công?
10. Công ty tốt + sản phẩm tốt + chế độ tốt + văn hóa tốt + tập thể tốt + thầy cô tốt + LÒNG TIN + cần mẫn nổ lực + kiên trì = Bạn nhất định sẽ thành công!
11. Một người mà biết chắc rằng bản thân là đúng, sẽ không màng đến việc người khác phản đối hay đồng ý.
12. Thay vì phải hoài nghi một thời gian dài, sao không làm rõ trong thời gian ngắn.
13. Nếu bạn không thể, bạn nhất định phải muốn. Nếu bạn muốn, bạn nhất định có thể.
14. Hoài nghi có thể giải quyết bằng sự tìm hiểu.
15. Nếu xác định con đường của bản thân là đúng, hãy chạy theo con đường của mình.
16. Không phải vì Amway khó làm khiến cho ta mất lòng tin, mà là vì ta thiếu lòng tin nên Amway mới khó thành công.
17. Sự tự tin mạnh bao nhiêu thì khả năng mạnh bấy nhiêu.
18. Chúng ta làm Amway, không phải để người khác tán thưởng, hô hào, mà là bản thân tự cổ vũ. Đây mới là lòng tự tin không thể thiếu.
19. Mất đi niềm tin sẽ trở thành kẻ nhu nhược.
20. Tin vào công ty, Tin vào sản phẩm, Tin vào chế độ, Tin vào tập thể, Tin vào người lãnh đạo, Tin vào bản thân.
21. Chướng ngại vật thứ nhất cản trở sự thành công của chúng ta cũng là chướng ngại vậtlớn nhất đó lả sự không tin tưởng.
22. Dũng khí và niềm tin là hai loại vũ khí trong cuộc đời chúng ta. Luôn sử dụng dũng khí thì sẽ có niềm tin.
23. Hoài nghi là sự bắt đầu của đau khổ. Chân thành là sự bắt đầu của hạnh phúc.

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

THÀNH CÔNG


CHƯƠNG THÀNH CÔNG
1. Thành công là một dạng quan niệm, thành công là một dạng tư tưởng, thành công là một dạng tâm trạng, thành công là một dạng thói quen.
2. Sự khác biệt giữa thành công và thất bại là ở cách suy nghĩ.
3. Thành công nhỏ dựa vào bản thân; thành công lớn dựa vào đoàn thể.
4. Thành công không phải là thách thức; thành công là phải thay đổi.
5. Thành công là không bao giờ nói từ bỏ; từ bỏ sẽ không bao giờ thành công.
6. Thành công chỉ có một lý do là “Tôi muốn thành công”; thất bại thì sẽ có hàng ngàn lý do.
7. Thái độ quyết định sự thành công; không phải sau khi thành công mới thay đổi thái độ.
8. Thành công sẽ thuộc về những ai có sự chuẩn bị sẵn sàng.
9. Đằng sau hai chữ thành công là hai chữ thất bại.
10. Muốn thành công thì phải trùng khớp về tư tưởng, bước đi và thời gian với người thành công.
11. Trước khi xây dựng một sự nghiệp thành công; phải xây dựng một tập thể thành công trước.
12. Thành công có ngụ ý rằng chúng ta có quyền lựa chọn trong cuộc sống.
13. Nếu chúng ta không quan tâm đến sự thành công thì thành công cũng sẽ không quan tâm đến ta.
14. Hãy lấy kinh nghiệm của sụ thành công để giải quyết vấn đề, không nên giải quyết vấn đề theo suy nghĩ riêng của bản thân mình.
15. Thành công là hai luồng sức mạnh: Một luồng là ủng hộ chúng ta, một luồng là phản đối chúng ta.
16. Thành công không có nghĩa là ta được những gì, mà có nghĩa là ta bỏ bớt được những gì có thừa trong ta.
17. Người thành công biết trân trọng, người thất bại chỉ biết oán trách.
18. Chân lý của sự thành công là phải tiến theo tuần tự.
19. Bốn bước thành công:
         A. Dự kiến sự thành công.
         B. Tin tưởng thành công.
        C. Học tập thành công.
       D. Kiên trì thành công.
20. Một người thành công là phải biết từ bỏ và chọn lựa.
21. Người thành công biết đẩy lùi khó khăn; người thất bại bị khó khăn đẩy lùi.
22. Khi chưa thành công hãy làm những gì cần làm; sau khi thành công rồi hãy làm những gì muốn làm.
23. Thành công đôi khi là do sự ép buột mà ra.
24. Hằng đẳng thức của thành công là:
(mục tiêu + kế hoạch) x hành động = tỷ lệ thành công ( %).
25. Người thành công thấy được trong 99% khó khăn có 1 tia hy vọng.
26. Thành công rồi bản thân cười suốt đời; không thành công bị người khác cười cả đời.
27. Người thành công ghi nhớ kinh nghiệm, quên đi đau khổ vì thế mà dũng cảm tiến lên. Người thất bại ghi nhớ đau khổ mà quên đi kinh nghiệm vì thế bị bó chân chùn bước.
28. Muốn thành công phải thực hiện 3 bước sau:
      A. Học hỏi từ người thành công.
      B. Nói những gì người thành công nói.
      C. Tiếp thu sự góp ý của người thành công.
29. Thành công là một quyển kinh, ai ngộ ra trước là sở hữu trước.
30. Tốc độ thay đổi bản thân của ta sẽ tỷ lệ thuận với sự thành công của ta.
31. Thành công phụ thuộc vào niềm tin.
32. Trước khi đem sự thành công cho người khác, hãy đem niềm vui cho họ trước.
33. Một người có quyết tâm chưa chắc sẽ thành công, nhưng biết kiên trì quyết tâm thì sẽ thành công.
34. Tự tin và dũng khí là hai thứ vũ khí cho sự thành công.
35. Chúng ta không phải học cho bản thân, mà là học cho hàng ngàn hàng vạn người. Chúng ta không phải thành công cho bản thân, mà là thành công cho hàng ngàn hàng vạn người khác.
36. Liên tục những thành công nhỏ sẽ tích lũy ra thành công lớn.
37. Phương thức tư duy của người thành công: luôn thích nhìn xa trông rộng.
38. Trưởng thành trong nghịch cảnh; thành công trong khó khăn.
39. Nói chuyện vô tích sự sẽ trở thành người vô tích sự; nói chuyện về sự thành công sẽ trở thành người thành công.
40. Người không thành công thấy được sự nguy hiểm ở phía trước cơ hội; người thành công thấy được sự nguy hiểm ở phía sau cơ hội.
41. Thành công thuộc về những người có bước chân không mệt mỏi, những ngưòi kiên trì. Thành công càng thuộc về những người có bước chân như bay, những người tích cực.
42. Người thất bại chậm chạp do dự sẽ không có gì cả; người thành công phấn đấu hết mình sẽ có được mọi thứ.
43. Thành công phải trải qua ba loại nước; Nước lạnh, mồ hôi, nước mắt.
44. Thành công là ba trắc nghiệm:
      A. Trắc nghiệm về lòng yêu thương.
      B. Trắc nghiệm về lòng nhẫn nại.
      C. Trắc nghiệm về nghị lực.
45. Ba nguyên nhân lớn dẫn đến thất bại:
      A. Oán trách người lãnh đạo.
      B. Làm mà không học.
      C. Tự cho là đúng-không tôn trọng kinh nghiệm của người thành công.
46. Thành công không bao giờ thuận theo tự nhiên mà có; thành công toàn là bị ép mà ra.
47. Chim không cánh không thể bay. Người không chí không thành công.
48. Người không thành công chỉ vì hai chữ: sợ hải.
49. Người muốn học hỏi từ người khác là người muốn thành công.
50. Bí quyết của thành công là: trân trọng, nắm bắt, biết ơn.
51. Thành công là gì? Làm tốt mọi việc nhỏ là thành công.
52. Ở nhà suy nghĩ, thành công khó; ra ngoài làm, thành công dễ.
53. Vòng tuần hoàn của thành công: Mục tiêu rõ ràng-Kế hoạch cụ thể-Hành động tích cực-Khi gặp vấn đề-Tiếp cận người thành công-Kiên trì.
54. Thành công cần sự khích lệ của quân tử, cũng cần sự kích thích của tiểu nhân.
55. Sở hữu nguồn tài nguyên không thể thành công. Trân trọng nguồn tài nguyên mới thành công.
56. Người thành công nói: “Cái này tuy có khó, nhưng rất có khả năng”. Người thất bại nói: “Cái này tuy có khả năng, nhưng rất khó”.
57. Tốc độ của thành công = Đức độ của bạn + Tu luyện + Chửng chạc.
58. Thất bại là mẹ thành công; kiểm điểm là cha thành công.
59. Người lãnh đạo thành công không phải là nhiệt kế, mà là máy điều hòa tự động toàn phần.
60. Trên con đường thành công; khổ đau và hạnh phúc là một cặp anh em sinh đôi. Khi đau khổ xuất hiện, xin bạn hãy tin rằng hạnh phúc cũng theo sau mà đến.
61. Thành công hay không thành công chỉ khác nhau ở một từ là: Chủ động hoặc bị động.
62. Tôi là độc nhất vô nhị trên thế gian này, vì thế tôi nhất định phải thành công.
63. Người thành công luôn luôn có kế hoạch; người thất bại luôn luôn có lý do.
64. Người thành công sẽ nói: “Tôi giúp bạn làm chút việc gì đó”. Còn người thất bại thì nói: “Đó không phải là việc của tôi!”
65. 3 điều kiện để thành công:
A. Cơ hội.
B. Bản thân khao khát thay đổi và nổ lực hết mình.
C. Quý nhân tương trợ.
66. Các bước của thành công: học, làm, dạy.
67. Người bận rộn chưa chắc thành công; người thành công chưa chắc bận rộn.

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

5 bài học rất cần trong cuộc sống


5 bài học rất cần trong cuộc sống

   Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”.Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy! Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”. 

Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy. 

  Bài học về sự giúp đỡ
Hãy yêu thương sẽ hạnh phúc
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe. 
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà." 
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.
Hãy yêu thương sẽ hạnh phúc

Bài học về lòng biết ơn

Ồ, đây là món kem mình thích nhất! 
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến. 
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về. 
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

Bài học về sự tự giác và trách nhiệm

Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi. 
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường. 
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá. 
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt. 
Bài học về sự hy sinh

Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo. 
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”. 
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô. 
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh... 
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.
 St

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

Đọc truyện và ngẫm nghĩ

Đọc truyện và ngẫm nghĩ

Câu chuyện thứ bảy: Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI.


10 TRUYỆN NGẮN SIÊU NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI.


Chuyên mục: Chuyện đời quanh ta
1. Mười đô la tồi tệ
Một nhà kinh doanh trung niên đem vợ sang Paris. Sau khi đi khắp thành phố mua sắm, ông xin với vợ cho một ngày xả hơi.
Vừa thoát khỏi mụ vợ già, ông đến ngay quán rượu và cuối cùng vớ được một ả gái điếm xinh đẹp. Ả đòi năm chục còn ông thì trả mười. Thế là không thỏa thuận được.
Tối hôm đó ông đưa vợ đến một hiệu ăn sang trọng và ở đó ông thấy ả gái điếm xinh đẹp ban chiều ngồi bên chiếc bàn gần cửa.
“Thấy chưa, quý ông” - ả nói, lúc vợ chồng ông đi ngang qua - Xem ông kiếm được thứ như thế nào với mười đô la tồi tệ của ông?


2. Bớt 5 đô la
Cảnh sát điều tra về cái chết bí ẩn của một nhà kinh doanh cỡ lớn, ông ta nhẩy từ cửa sổ văn phòng của ông ta trên tầng 11 xuống. Cô thứ ký dáng thùy mị nết na của ông ta khai:
“Sau tuần thứ nhất, tôi được tăng lương 20 đô la. Cuối tuần thứ 2, ông ấy cho tôi tấm áo dạ hội rất đẹp. Cuối tuần thứ 3, ông ấy cho tôi một khăn choàng bằng lông chồn tuyệt mỹ. Thế rồi chiều hôm đó, ông gọi tôi vào phòng giấy và hỏi tôi có chịu làm tình với ông không. Tôi bảo tôi bằng lòng và nói thêm rằng, vì ông rất tốt với tôi, nên ông chỉ cần trả tôi 5 đô la, mặc dù tôi tính tiền cho mọi đàn ông khác trong văn phòng là 10 đô la. Đúng lúc ấy ông nhẩy ra ngoài cửa sổ”.
3. Ông nói về ai?

Luật sư bào chữa nói về bị cáo, thân chủ của mình:
- Trước mặt quý tòa là một người cao thượng, có giáo dục, trung thực, tỉnh táo...
Bị cáo ngắt lời luật sư và nói với tòa:
- Thưa tòa, ông luật sư này thật không tốt. Tôi thuê ông ấy để ông ấy bênh vực tôi, vậy mà từ nãy ông ấy lại toàn nói về ai đó khác.
4. Mỗi tháng 2 lần
Chồng đặt báo xuống, nhìn vợ nói: “Anh đọc thấy ở Braxin, phụ nữ trả nam giới bảy đô la mỗi lần nam giới nằm với họ. Cái lợi ấy ta chẳng nên bỏ qua. Anh sẽ đi chuyến tàu biển gần nhất”!
Vợ kêu lên: “Em đi với anh”
- Anh cần em làm gì kia chứ? – chồng phản đối
Vợ cãi: “Em muốn xem anh sống thế nào với 14 đô la mỗi tháng”
5. Theo trí nhớ
Grace và Mary học cùng một trường. Cặp đôi này vừa có một kỳ nghỉ hè hết sức thú vị tại một miền quê. Tại đó họ còn làm quen với một họa sỹ tài ba cũng đang đi vẽ cảnh nông thôn. Ít lâu sau, trở về thành phố, họ nhận được nhận lời mời của ông họa sỹ này đến xem cuộc trưng bày tranh của ông ta.
Lúc họ đến gần một bức tranh khỏa thân vẽ hết sức táo bạo. Grace không thể không nhận thấy cô gái trong tranh giống hệt cô bạn gái Mary của mình.
- Mary, cậu hổn hển- Bức tranh này giống hệt em, chẳng lẽ em lại làm mẫu khỏa thân cho ông ấy?
- Tất nhiên là không – Mary đỏ mặt lắp bắp- hẳn là ông ấy vẽ bức tranh dựa theo trí nhớ.
6. Bất lịch sự
Sau cuộc đi săn, huân tước Duffingham về nhà có phần hơi sớm hơn thường lệ và thấy phu nhân Duffingham đang trong tư thế tội lỗi cùng với người bạn thân nhất của huân thức là Ngài Archbald Carpley.
Huân tước Duffingham đứng sững lại ở giữa cửa phòng ngủ, lớn tiếng quát mắng vợ về sự không chung thủy. Giọng gầm thét, ông nhắc lại cho vợ nghe là ông đã cứu bà ra khỏi cuộc sống thảm hại trong khu phố lầm than của thành phố London, đem đến cho bà kẻ hầu người hạ, áo quần và đồ trang sức đắt tiền như thế nào....
Vì phu nhân Duffingham khóc như mưa như gió, ngài huân tước bèn chuyển cơn giận giữ sang người đàn ông mà ông vẫn đinh ninh là bạn: “Còn ông nữa, Carpley, ít nhất ông cũng có thể ngừng lại trong khi tôi đang nói chứ”!
7. Quán tính
Ba giờ sáng, hai vợ chồng nhà nọ đang ngủ. Bỗng bà vợ ngủ mê kêu ré lên:
- Chết rồi, chồng em về!
Ông chồng tỉnh ngay dậy, quơ vội quần áo nhảy ra cửa sổ...
8. Mấy lần?
Trong lúc xem triển lãm gia súc trong một chợ quê cùng chồng, bà vợ kênh kiệu hỏi một trong những người nuôi bò đực là mỗi tuần họ cho bò của họ làm cái chức năng giống đực của chúng mấy lần:
- Khoảng 4-5 lần, người chủ bò trả lời.

Quay sang nhìn chồng có vẻ khỉnh bỉ bà nói: “Anh thấy chưa, bốn hoặc năm lần chưa phải đã là nhiều nếu so với những con loại xuất sắc”

Hiểu ra là mình đã góp thêm vào cái thói dằn vặt chồng của người phụ nữ kia, người nuôi bò đực vội nói: “Tất nhiên là không bao giờ chúng tôi đưa cùng một con bò cái vào 2 lần liền”
9. Gậy ông đập lưng ông
Lúc chồng đi làm, cậu con trai lên bốn nói với mẹ: “Lúc mẹ đi vắng, bố đưa chị sen lên gác và...”
Mẹ cậu ngăn lại, bảo: “Để tối, lúc bồ về con hãy kể nốt”
Trong bữa ăn tối hôm đó, bà ta nói: “Bobby, bây gờ con có thể kể nốt câu chuyện”
Vâng, bố đưa chị sên lên gác và làm giống như mẹ làm với bác Charlic lúc bố đi câu cá ấy”

10. Con gái vâng lời

Mẹ cô dâu có một số quan điểm cổ hủ về hôn nhân, và bà truyện dạy cho con gái:
- Đừng bao giờ để chồng con nhìn thấy con hoàn toàn khỏa thân- bà khuyên- bao giờ con cũng phải mang một thứ gì đó trên người.
- Vâng thưa mẹ - cô gái vâng lời đáp.

Sau khi cưới hai tuần, cô gái cùng chồng sắp sửa lên giường thì anh chồng hỏi: “Em yêu, trong gia đình em có ai bị tâm thần không đấy?”
- Theo em biết thì không – cô gái trả lời- tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Có đấy- anh chồng đáp- Chúng mình cưới nhau đã được hai tuần lễ vậy mà đêm nào em cũng đội cái mũ tồi tệ ấy lúc nằm trên giường.

ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA NIỀM TIN



ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA NIỀM TIN
Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được một trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.
 
Một buổi sáng lạnh kẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu bé lấy dầu hỏa rưới lên củi và bật lửa. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa họan đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bõng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa họan là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.
Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật căt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em chóang váng. Họ đã mất một đức con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hõan lại cuộc phẩu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm rằng sẽ có ngày em đi lại được.
Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức, cậu bé vẫn quyết tâm phải tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn.
Nhiều năm sau, dù hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nạng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.
Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy,chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ nàgy trứơc đã giúp anh lập kỷ lục điền kinh thế giới. Anh được biết đến như là " nguời nhanh nhất thế giới " và được tôn vinh vận động viên điền kinh của thế kỷ tại quãng trường Madison.
Tên anh là Glenn Cunningham.




HÀNH ĐỘNG VÀ Ý ĐỊNH HÀNH ĐỘNG VÀ Ý ĐỊNH


HÀNH ĐỘNG VÀ Ý ĐỊNH
Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền hình. Vào cuối ngày trước ngày thu hình, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đã trông thấy một điều...

 

Nằm ngay tại vỉa hè trên lớp tuyết dày lạnh cóng là một người đàn ông đang ngủ chỉ với một tấm giấy carton đắp trên người. Tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy đôi chân trần của ông ta, không giày lẫn vớ.
Lúc đó, tôi đã nghĩ mình nên dừng xe và xuống giúp ông ta nhưng vẫn không chắc lắm về điều mình sắp làm. Thế rồi, đèn giao thông bật tín hiệu xanh, cuộc sống dường như đòi hỏi tôi phải chuyển động. Và tôi đã nhấn ga. Trở về khách sạn, tôi nhanh chóng quên đi người đàn ông bên vệ đường.
Ngày hôm sau, khi đang dùng cà phê chờ đến lượt trong sảnh lớn. Tất cả những nhân vật quan trọng đều rời khỏi sảnh, chỉ còn tôi và người lao công ở lại.
Tôi đã nhìn thấy anh ta lặng lẽ làm công việc hằng ngày của mình trong những ngày tôi ở đó. Anh ta không bao giờ nói gì khác ngoại trừ "Chào buổi sáng" hay "Tôi có thể giúp gì cho ông không, thưa ông?". Anh ta luôn tươi cười với tất cả mọi người. Bắt chuyện với anh ta, tôi đã hỏi anh ta hôm nay anh ta cảm thấy như thế nào.
Anh ta trả lời tôi rằng anh vừa mới đạp xe một vòng dưới trời tuyết và lấy làm buồn cho chính mình... cho đến khi anh trông thấy một người đàn ông nằm ngủ ngay góc đường chỉ với một tấm carton làm chăn và chân không giày. Tôi cảm thấy như tắc nghẹn nơi cổ họng khi nghe anh ta thuật lại anh đã vòng xe nhiều lần như thế nào để mua cho người đàn ông khốn khổ kia một đôi giày và một đôi vớ.
Trong khi nghe câu chuyện của người lao công, tôi chợt nhớ lại hình ảnh một bức poster quen thuộc. Bức poster vẽ hình một đứa bé tay cầm một bông hoa đang cố nhón chân đưa nó cho một người lớn kèm lời chú thích: "Một hành động nhỏ vẫn có ý nghĩa hơn những ý định dù là cao cả".
Tôi đã đứng đó và thầm ước gì mình chính là người đã mua giày và vớ cho người đàn ông bên vệ đường, khi người ta gọi tôi vào phòng thu hình.
Khi buổi thu hình kết thúc, tôi đã đi lại con đường ấy để tìm người đàn ông nghèo khổ nhưng ông ấy đã đi khỏi.

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012

Trứng, cà rốt và hạt cà phê - khó khăn trong c.sống

Trứng, cà rốt và hạt cà phê

Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này.
Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời.
Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau.
Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. “Mềm lắm cha ạ”, cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.
-Điều này nghĩa là gì vậy cha – cô gái hỏi.
- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.
Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm.
Còn trứng lúc chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn.
Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.
Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh.
Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực?
Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.
Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.
Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?

Quy luật của cuộc sống


Quy luật của cuộc sống
Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách.
Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người".
Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người".
Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng lại có người ghét cậu
.Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng.
Bà nói:
-Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người".
Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người".
Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu:
-Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.

Chiếc vỹ cầm một dây

Chiếc vỹ cầm một dây


Niccolo Paganini, một nghệ sỹ vĩ cầm đầy sắc thái và tài năng của thế kỷ 19 đang đứng chơi một bản nhạc khó trong một khán phòng chật kín người. Một ban nhạc vây quanh ông cùng hòa nhạc với ông. Bất chợt, một dây đàn bị đứt và treo lóng lánh dưới cần đàn của ông.

Những giọt mồ hôi từ trán ông tuôn ra. Ông lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chơi, ứng biến một cách tốt đẹp. Dây đàn thứ hai lại bị đứt trước sự ngạc nhiên của nhạc trưởng. Và ngay sau đó là dây thứ ba. Giờ thì có ba dây đàn bị đứt đang đong đưa trên chiếc vĩ cầm của Paganini, khi người nghệ sỹ bậc thầy này hoàn thành khúc cao trào với chỉ một dây còn lại. Khán giả nhịp chân và trong phong cách lịch thiệp của người Ý, đại sảnh đã ngập tràn những tiếng “hoan hô”.

Khi tiếng vỗ tay khen ngợi lắng xuống, người nghệ sỹ vĩ cầm này yêu cầu mọi người ngồi xuống. Mặc dù họ hiểu chẳng còn cách nào để mong ông biểu diễn phần còn lại, nhưng mọi người đều yên lặng ngồi xuống chổ ngồi của mình. Ông nâng đàn lên cao cho mọi người nhìn thấy. Ông gật đầu với người chỉ huy dàn nhạc để bắt đầu chơi lại và rồi quay mặt về đám đông. Với một ánh mắt ngời sáng, ông mỉm cười và nói to: “Đây là Paganini với một dây đàn!”

Rồi ông đặt chiếc đàn Stradivarius một dây dưới cằm và chơi nốt đoạn cuối với chỉ một dây đàn. Trong lúc khán giả lắc đầu trong tột cùng kinh ngạc.

Cuộc sống của chúng ta có lẽ luôn ngập tràn bao rắc rối, lo toan, thất vọng và những điều bất cập. Thành thật mà nói, chúng ta mất hầu hết thời gian để tập trung và băn khoăn về những dây đàn bị đứt đoạn, dở dang, và những điều bất chợt – tất cả đều không thể đổi thay được.

Phải chăng bạn vẫn đang buồn đau vì những cung đàn bị đứt đoạn trong đời?

Có phải chỉ với dây đàn còn lại mà bạn sẽ chơi lạc điệu không?

Nếu đúng thế, liệu tôi có thể khuyên bạn đừng nản lòng, cứ tiếp tục và bắt đầu chơi lại chỉ với một dây đàn.

Hãy để nó ngân lên một giai điệu ngọt ngào mà cả thế giới khát khao với đầy ngẫu hứng.

Bạn có thể làm được nếu bạn muốn.

Sưu tầm

Bài văn bị điểm 0 - trung thực

Bài văn bị điểm 0
- Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm không chưa, ba.

Tôi ngạc nhiên: "Đề bài khó lắm sao?"

- Không. Cô chỉ yêu cầu "Tả bố em đang đọc báo." Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra, cũng được 6 điểm.
Tôi thở dài:- Còn đứa bị điểm không, nó tả thế nào?

- Nó không tả, không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô. 

Hôm trả bài, cô giận lắm. Cô hỏi: "Sao trò không chịu làm bài?". Nó cứ làm thinh, mãi sau nó mới bảo: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói, cô con sững người. Té ra ba nó hi sinh từ lúc nó mới sanh. Cô mới nhận lớp nên không biết, ba ạ. Cả lớp con ai cũng thấy buồn. Lúc ra về, có đứa hỏi: "Sao mày không tả ba đứa khác?" Nó chỉ cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống má.

Chuyện về cậu học sinh có bài văn bị điểm không đã để lại trong tôi một nỗi đau, nhưng cũng để lại một bài học về lòng trung thực

Sưu tầm

Chú ếch

Có một chú ếch được thả vào một cái nồi nước lạnh.
Cái nồi nước đó không hề đậy vung và rồi được để lên một cái bếp.
Ban đầu, nước vẫn còn lạnh thì chú ta không hề có phản ứng gì. Sau đó, nước cứ từ từ ấm dần lên, nhưng chú ta không hề để ý được đến điều đó. Tại sao ư? Tại vì nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ và khiến chú ta quen với điều đó.
Càng về sau, nồi nước càng tăng nhiệt độ, nhưng chú ếch vẫn không hề để ý đến điều đó vì nhiệt độ chỉ tăng từ từ mà thôi.
Đến khi nước sôi thì chú ta mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này đã muộn rồi. Chú ếch đã được luộc trong nồi nước đó.

Đây là một câu chuyện kinh điển về sự thay đổi. Vì nồi nước cứ nóng dần dần khiến chú ếch không hề để ý đến và cuối cùng là bị chết trong nồi nước sôi. Giả sử, nếu thả chú ếch đó vào nồi nước khi nước đã nóng rồi và cũng không đậy vung thì chắc hẳn chú ếch sẽ cố mà nhảy ra cho được.
Cuộc sống con người cũng thế. Chúng ta đã quen với những việc thường ngày đã xảy ra và không hề muốn thay đổi, hay thậm chí sợ sự thay đổi, sợ tiếp nhận cái mới. Nhưng thực tế thì cuộc sống của chúng ta thay đổi hàng ngày và nếu chúng ta không chú ý đến thì cũng lại đã quá muộn.
Còn khi đối diện với một sự thay đổi rõ rệt thì khi đó ta cuống lên, ta sợ. Liệu khi đó ta có thể đối diện được với sự thay đổi hay không? Ta có thể chấp nhận sự thay đổi hay không? Khi đó có là quá muộn không?

Hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi sự thay đổi.
Hãy nhìn nhận cẩn thận mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Hãy đối diện và chấp nhận những thay đổi đang diễn ra để bản thân thay đổi theo nó cho phù hợp.

Sưu tầm

Tầng 80 - ước mơ

Tầng 80

Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng nhận ra thang máy của chung cư bị hư. Họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.


Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong túi xách lúc nãy để lại ở tầng 20.
Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta. Nhiều người sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn chịu rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.
Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
Vậy ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để không phải sống trong sự tiếc nuối.

Sưu tầm

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Bài học từ loài ngỗng


Bài học từ loài ngỗng

Vào mùa thu, khi bạn thấy đàn ngỗng bay về phương Nam để tránh đông theo hình chữ V, bạn có tự hỏi những lý lẽ khoa học nào đó có thể rút ra từ đó? Mỗi khi một con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tạo ra một lực đẫy cho con ngỗng bay sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ V, đàn ngỗng tiết kiệm được 71% sức lực so với khi chúng bay từng con một.

Khi là thành viên của một nhóm, ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, ta sẽ đi đến nói ta muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn, vì ta đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.

Mỗi khi con ngỗng bay lạc hỏi hình chữ V của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ V như cũ và được hưởng những ưu thế của sức mạnh bầy đàn.

Nếu chúng ta cũng cảm nhận sự tinh tế của loài ngỗng, chúng ta sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang cùng một mục tiêu như chúng ta.

Khi con ngỗng đầu đàn mệt mỏi, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cạnh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.

Chia sẻ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.

Tiếng kêu của đàn ngỗng từ đằng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng. Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.

Cuối cùng khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đên khi nào con ngỗng bị thương có thể bay lại được hoặc là chết và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác và bay về Phương Nam.
Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi có khó khắn. Lần sau có cơ hội thấy một đàn Ngỗng bay bạn hãy nhớ....Bạn đang hưởng một đặc ân khi là thành viên của một nhóm.

Đại bàng và Gà


Đại bàng và Gà

Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.

Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn như một con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang sải cánh bay cao giữa bầu trời.

"Ồ - đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó".

Bầy gà cười ầm lên: "Anh không thể bay với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết bay cao".

Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nó điều không thể xảy ra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.

Trong cuộc sống cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đã tin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy đeo đuổi ước mơ đó... và đừng sống như một con gà!

Thiên tài

Năm 1889, Ruydyard Kipling - nhà văn được giải Nobel văn học năm 1907 - đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: "Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh."

Winston Churchill từng thi rớt kỳ thi vào lớp 6. Ông trở thành Thủ tướng nước Anh khi đã 62 tuổi, sau cả một đời chỉ toàn gặp thất bại. Sự đóng góp lớn nhất của ông là khi ông đã về hưu.

Albert Einstein đến năm lên 4 tuổi mới biết nói, và phải đến năm 7 tuổi mới biết đọc. Thầy giáo đã từng nhận xét về ông như sau: "Chậm phát triển, khó gần, luôn có những ước mơ ngớ ngẩn." Ông từng bị đuổi học và bị từ chối nhận vào trường Bách Khoa Zurich.

Louis Pasteur chỉ là một sinh viên bình thường trong số những sinh viên chưa tốt nghiệp, từng xếp thứ hạng 15/22 ở môn Hóa.

Tướng Douglas Mac Arthur đã từng bị từ chối gia nhập West Point không chỉ một mà đến hai lần. Đến lần thứ 3, ông mới được chấp nhận và đã lập được nhiều chiến công ghi vào sử sách.

Ngôi sao bóng rổ Michael Jordan đã từng bị đuổi khỏi đội bóng rổ của trường.

Năm 1944, Emmeline, giám độc của Blue Book Modeling Agency từng nói với cô người mẫu triển vọng Norma Jean Baker (tức là Marilyn Monroe) rằng: "Cô nên học làm thư ký hay lấy chồng đi thì hơn."

Khi từ chối ban nhạc rock The Beatles của Anh, người quản lý của hãng thu âm Decca đã nói rằng:"Chúng tôi không thích thứ âm nhạc của họ. Mấy nhóm guitar như thế lỗi thời rồi!"

Năm 1954, Jimmy Denny, giám đốc của hãng Grand Ole Opry, đã đuổi Elvis Presley sau một buổi biểu diễn. Ông nói với Presley rằng: "Anh chẳng thể đi đến đâu được. Anh nên quay về lái xe tải đi thì hơn."

Khi Alexander Graham Bell phát minh ra chiếc điện thoại đầu tiên vào năm 1876, nó đã không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Tổng thống Rutherford Hayes nói:"Đây quả thực là một phát minh gây ngạc nhiên, nhưng liệu có ai muốn sử dụng nó không?"

Vận động viên vô địch Rafer Johnson khi mới sinh ra đã bị dị tật bẩm sinh ở chân.

Trước khi phát minh ra bóng đèn tròn, Thomas Edison đã tiến hành hơn 2.000 cuộc thử nghiệm. Một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông khi thất bại quá nhiều lần như vậy. Ông nói: "Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại dù chỉ một lần. Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Điều này cũng giống như là một tiến trình có đến 2.000 bước".

Sau nhiều năm thích lực bị giảm, đến năm 46 tuổi, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig Van Beethoven hoàn toàn không thể nghe được. Bất chấp điều đó, ông vẫn viết được những tuyệt phẩm âm nhạc - gồm năm bản nhac giao hưởng - vào những năm cuối đời.